Không thể trả lời câu hỏi của Phó Niên và Phó Dư, Sở Dung chỉ biết im lặng, ngỡ ngàng nhìn đôi mắt tròn xoe của hai đứa trẻ. Phó Niên liếc một cái, bất ngờ giật lấy tờ giấy từ tay cô, rồi đọc lên: “Đơn ly hôn. "Mẹ muốn ly hôn với ba ư?” Ngay lập tức, mắt Phó Niên đây nước mắt, dù chưa rơi, cậu đã lau đi: "Mẹ không cân con và Phó Dư nữa sao?" Sở Dung mở miệng nhưng không thốt nên lời, chỉ lặng lẽ nhìn Phó Niên. "Ly hôn ư?" Phó Dư, dù không biết đọc nhưng hiểu ý của lời anh trai. Cậu bé hoảng sợ nhìn chiếc vali trên tay Sở Dung: "Mẹ, mẹ sắp đi sao? Con không muốn!" Cậu ôm chặt lấy vali: "Mẹ ơi, con không muốn mẹ đi đâu cải"
Nước mắt của Phó Dư tới còn nhanh và nhiều hơn cả Phó Niên, cậu bé oa một tiếng khóc nấc lên, nghĩ đến vừa rồi lúc thức dậy ở trên giường, mặt anh trai đây vẻ nghiêm túc nói với cậu bé, có thể ba đã làm ra chuyện xấu xa gì rồi, chọc cho mẹ tức giận, hai người định lên nhìn xem có phải mẹ còn đang tức giận hay không, Phó Dư còn nghĩ nếu như mẹ đang tức giận cậu bé nhất định phải kể chuyện cười cho mẹ nghe. Nhưng mẹ không thể đi! Mẹ đi rồi, cậu biết tìm mẹ ở đâu?
Đôi mắt Phó Niên đỏ bừng nhìn đơn ly hôn của Sở Dung, cậu biết nhiều chữ, hơn nữa phía trên cũng không có chữ nào lạ, Sở Dung viết vô cùng đơn giản, sau khi Phó Niên xem xong biết cô dự định không mang theo gì cả, không mang theo tiên, không mang theo quân áo, không mang theo bất kỳ đồ vật gì có liên quan đến ba, bao gồm cả cậu và Phó Dư. Mẹ, đừng đi có được không?” Phó Niên không có can đảm xé đơn ly hôn của Sở Dung, bây giờ cậu không dám làm bất kỳ điêu gì có thể khiến cho Sở Dung tức giận, vốn là Sở Dung đã tính toán không cần bọn họ, nếu như cậu lại chọc cô tức giận, nhất định Sở Dung sẽ rời đi không chút lưu luyến.
Phó Niên cảm thấy rất sợ hãi, cảm thấy tim đập rộn lên, thật ra thì hơn mười phút trước, cậu biết Sở Dung vào phòng thăm cậu, cậu chỉ nhắm mắt giả bộ ngủ mà thôi, cậu có thể cảm nhận được Sở Dung ngôi ở bên cạnh cậu một lúc sau đó đột nhiên rời đi. Cậu mở mắt ra, bên gối là điện thoại di động đang sáng của Sở Dung, Phó Niên liếc một cái, thấy được một video, cậu cũng nhận ra người đàn ông trong đó là ba, vì vậy Phó Niên đã xem toàn bộ video đó.
Phó Niên rất thông minh, một người lớn nhìn qua là hiểu video đó, sau khi xem hai lần, cậu cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hôm qua, ba và một người phụ nữ khác vào cùng một căn phòng tại nhà chú Phí Tưu.
Vậy đây chính là lý do ba mẹ cãi nhau sao?
Phó Niên đã thấy trên tivi, người đàn ông làm như vậy là ngoại tình, ngoại tình tức là ba mẹ không còn yêu nhau, tình cảm của họ đã vỡ vụn, có lẽ tám chín phân trăm sẽ ly hôn như trên tivi đã nói.
Cậu không kịp suy nghĩ tại sao ba lại làm vậy, chỉ muốn biết mẹ có đang rất đau lòng không.
Rất nhanh, Sở Dung đã trở lại, Phó Niên vội vàng nhắm mắt lại, vì cậu vẫn chưa nghĩ ra mình nên làm gì. Sở Dung nhấc điện thoại lên và bước ra ngoài và một lúc lâu sau đó, Phó Niên vẫn không thể bình tĩnh lại, cuối cùng cậu quyết định đánh thức Phó Dư, nói chuyện này cho cậu bé biết.
Hai người đi lên đây trước tiên là vì muốn an ủi Sở Dung, nói cho cô biết bọn họ đã biết ba làm chuyện xấu nhưng Phó Niên không nghĩ tới mình sẽ trực tiếp đối mặt với Sở Dung đang muốn rời đi, cùng với tờ giấy ly hôn của ba mẹ bọn họ, cái này làm cho những lời mà Phó Niên đã suy nghĩ trên đường đến đây bị dọa bay đi mất, trong đầu cậu không còn sót lại bất cứ một chữ nào, chỉ còn lại mấy chữ: "Đừng đi, đừng vứt bỏ con, cũng đừng vứt bỏ Phó Dư. Có được hay không? Có được hay không? Cầu xin mẹ."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo